Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Bi kịch cuộc hôn nhân vợ hàng cá, chồng bác sỹ

Chị nghĩ mình đã quen với thái độ khinh bỉ của chồng nhưng dần dần, trong lòng chị hình thành những vết thương không thể nào lành sẹo.


Đúng, chị chưa học đến cấp 3, nhà chị quá nghèo và phải may mắn lắm chị mới vay đủ vốn để mở một hàng cá ở chợ. Chị dấn chị không có năng khiếu trong chuyện học hành, nhưng chị có phẩm chất đạo đức, có đức tính siêng năng, cần mẫn của một người đàn bà .

Chị và anh lấy nhau khi vẫn còn hai bàn trắng tay , chị phải lao vào kiếm tiền nuôi anh học cao học để thực hành ước mơ làm bác sỹ. Chị nghĩ đơn giản giúp chồng cũng chính là giúp mình, chồng chị có mai sau thì sau này chị cũng bớt khổ. Nhưng chị không ngờ, kể từ khi anh bước chân vào bệnh viện lớn của thành thị, mặc bộ đồ trắng của bác sỹ thì anh hoàn toàn khác. Người chồng bác sỹ của chị trở nên trịch thượng và khinh chị.

Có lần, nhìn thấy chị đi khám trong bệnh viện do bệnh đau lưng kinh niên, chồng chị rẽ ngay vào một phòng khác và nói đang có ca cấp cứu gấp. Lúc đầu, chị tưởng chồng bận bịu, không thể hướng dẫn những thủ tục trong bệnh viện. Nhưng khi bắt gặp anh đang ngồi uống café an nhàn với mấy cô y tá, chị mới biết chồng cố tình thoái thác.

Chị hỏi thì anh thừa nhận luôn: “Cô nhìn lại cô xem, nói cô là vợ tôi chỉ tổ mất mặt …”. Hóa ra chồng chị tránh mặt vì sợ bộ xống áo chị mặt phảng phất mùi tanh của cá. Buồn, thất vọng... Những lần như thế, chị lại lủi thủi một mình khám xong rồi đây thẳng chợ để kịp bán hàng.

Trước đây, thỉnh thoảng chồng chị còn ra phụ giúp. Những lúc hàng về nhiều hay lâu lâu anh cũng ra ngồi trông quán để chị về ngơi nghỉ tí đỉnh. Nhưng kể từ khi cái mác bác sỹ gắn lên người chồng chị, anh không còn đoái hoài gì đến cái hàng cá được xem là tanh bẩn đó nữa.

Mỗi lần chị bước về nhà, anh lại đi qua trước mặt chị, lấy tay che mũi lại rồi cố tình than thở cho chị nghe thấy: “Chắc có ngày chết với cái mùi tanh này mất, thật là không chịu nổi...”. Anh nói mà không thèm nhìn vào mặt chị lấy một giây.

Thậm chí đến chuyện chăn gối, đôi lúc đàn bà cũng muốn mình là người chủ động. Nhưng cứ mỗi lần chị định hâm nóng tình cảm hai người thì anh ta lại buông thõng một câu: “Cô đã tắm gội sạch sẽ chưa?”. Chị sững sờ, nước mắt cứ thiên nhiên rơi xuống.


Chị chẳng thể ngờ anh ta có thể đối với chị tàn ác đến vậy. Đúng là chị bán cá, nhưng chị đâu đáng để chồng mình khi dể đến thế. Và chính bản thân anh cũng quên rằng, mình có được cái danh chồng bác sỹ như ngày hôm nay cũng chính nhờ cái mùi tanh ấy.


Chị cũng không hiểu vì sao danh vọng lại khiến anh ta đổi thay một cách nhanh chóng đến vậy nữa (Ảnh minh họa).


Có lần giận quá, chị nói luôn: “Anh quên rằng nếu không có hàng cá này thì anh đừng mong có được cái danh bác sỹ như bữa nay. Anh nghĩ tôi như thế này là vì ai?”.


Chị cứ nghĩ khi nói như vậy, chồng chị sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ xem lại cách xử sự của mình. Nhưng không, anh ta tỉnh bơ rồi đáp: “Cô có thôi cái điệp khúc đó đi không? Mấy đồng xu lẻ cô cho tôi cái thời còn đi học sao cô cứ nhai đi nhai lại vậy? hiện thời lương mỗi tháng, tôi đưa cho cô có bao giờ thiếu một đồng không?”.

Chị ngồi sụp xuống nền nhà khóc tức tưởi. Chị không ngờ ngày xưa mình lại quyết định cưới một người chồng tồi đến như thế. Chị cũng không hiểu vì sao danh vọng lại khiến anh ta thay đổi một cách mau chóng đến vậy nữa.

Có lẽ không ai như chị, có chồng bác sỹ mà hễ đau ốm gì, chị lại phải đến bệnh viện khác nơi chồng làm việc để khám. Anh ta đã nhiều lần "vỗ" vào mặt chị rằng chị xuất hiện làm anh ta mất mặt, chị nên thay đổi cách ăn mặc hay xức nước hoa vào người thì mới mong khác được.

Chịu đựng quá đủ mọi sự khinh miệt, chì chiết, nhưng chị vẫn không nỡ buông tay. Chị muốn con chị có ngày mai, dù sao có bố làm bác sỹ cũng là một nền tảng chắc chắn sau này cho con trai chị. Hơn nữa, nghĩa tình vợ chồng, chẳng thể nói dứt là dứt được. Có thể anh ta ăn nói sỗ sàng, tồi tệ nhưng những khoảnh khắc trong quá khứ, khi hai người vẫn đồng cam cộng khổ luôn là động lực khiến chị tin chồng sẽ đổi thay.

Nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó. Chị có thể nín nhịn khi anh ta nói chị ngốc, chị là kẻ hàng tôm hàng cá, nhưng chị không thể chịu đựng được khi anh ta buông lời miệt thị cả bố mẹ chị.


Lúc chị đang chỉ bài cho con gái út, anh ta vừa bước chân vào nhà, thấy mẹ con chị đang chú tâm vào quyển vở thì liền cất tiếng mỉa mai: “Cái thứ cô học hành đến đâu mà chỉ bài cho con, cẩn thận sai thì khốn. Ngày xưa, cha mẹ cô mà gắng cho cô học hết phổ biến thì có phải là tốt không? Mà sao cái mùi cá vẫn nặng quá vậy?”.

Chị bủn nhủn thuộc hạ, không kìm giữ nổi, chị quát thẳng trước mặt anh ta: “Vâng, tôi ngu dốt, gia đình tôi cũng ngu dốt, anh vừa lòng chưa? Sao ngày xưa anh không rước cô y tá nào đó về làm vợ, để xem anh có được như ngày bữa nay không? Điều tôi thấy mình ngu nhất chính là lấy một người chồng như anh...”. Nói xong, chị vội vã đưa thẳng con gái về nhà mẹ đẻ.

Sáng hôm sau, chị trở về nhà thì anh đã đi làm. Chị đặt tờ giấy ly hôn có sẵn chữ kí của chị lên bàn rồi dọn đồ đoàn về nhà mẹ. Chị đóng gói thật mau chóng bởi chị không muốn níu giữ một kẻ tệ như thế thêm phút giây nào nữa. Và chị còn phải thu dọn nhanh để kịp ra hàng cá của chị. Có lẽ bữa nay sẽ là một khởi đầu mới cho cuộc sống của chị...

Tiếng rằng học vấn cao mà nhiều ông chồng giáo sư, tiến sĩ lười biếng, vô bổn phận, coi thường vợ, thậm chí còn ngoại tình hết lần nọ đến lần kia.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét