Chị nghĩ mình đã quen với thái độ khinh bỉ của chồng nhưng dần dần, trong lòng chị hình thành những vết thương không thể nào lành sẹo. Đúng, chị chưa học đến cấp 3, nhà chị quá nghèo và phải may mắn lắm chị mới vay đủ vốn để mở một hàng cá ở chợ. Chị dấn chị không có năng khiếu trong chuyện học hành, nhưng chị có phẩm chất đạo đức, có đức tính siêng năng, cần mẫn của một người đàn bà . Chị và anh lấy nhau khi vẫn còn hai bàn trắng tay , chị phải lao vào kiếm tiền nuôi anh học cao học để thực hành ước mơ làm bác sỹ. Chị nghĩ đơn giản giúp chồng cũng chính là giúp mình, chồng chị có mai sau thì sau này chị cũng bớt khổ. Nhưng chị không ngờ, kể từ khi anh bước chân vào bệnh viện lớn của thành thị, mặc bộ đồ trắng của bác sỹ thì anh hoàn toàn khác. Người chồng bác sỹ của chị trở nên trịch thượng và khinh chị. Có lần, nhìn thấy chị đi khám trong bệnh viện do bệnh đau lưng kinh niên, chồng chị rẽ ngay vào một phòng khác và nói đang có ca cấp cứu gấp. Lúc đầu, chị tưởng chồng bận bịu, không thể hướng dẫn những thủ tục trong bệnh viện. Nhưng khi bắt gặp anh đang ngồi uống café an nhàn với mấy cô y tá, chị mới biết chồng cố tình thoái thác. Chị hỏi thì anh thừa nhận luôn: “Cô nhìn lại cô xem, nói cô là vợ tôi chỉ tổ mất mặt …”. Hóa ra chồng chị tránh mặt vì sợ bộ xống áo chị mặt phảng phất mùi tanh của cá. Buồn, thất vọng... Những lần như thế, chị lại lủi thủi một mình khám xong rồi đây thẳng chợ để kịp bán hàng. Trước đây, thỉnh thoảng chồng chị còn ra phụ giúp. Những lúc hàng về nhiều hay lâu lâu anh cũng ra ngồi trông quán để chị về ngơi nghỉ tí đỉnh. Nhưng kể từ khi cái mác bác sỹ gắn lên người chồng chị, anh không còn đoái hoài gì đến cái hàng cá được xem là tanh bẩn đó nữa. Mỗi lần chị bước về nhà, anh lại đi qua trước mặt chị, lấy tay che mũi lại rồi cố tình than thở cho chị nghe thấy: “Chắc có ngày chết với cái mùi tanh này mất, thật là không chịu nổi...”. Anh nói mà không thèm nhìn vào mặt chị lấy một giây. Chị chẳng thể ngờ anh ta có thể đối với chị tàn ác đến vậy. Đúng là chị bán cá, nhưng chị đâu đáng để chồng mình khi dể đến thế. Và chính bản thân anh cũng quên rằng, mình có được cái danh chồng bác sỹ như ngày hôm nay cũng chính nhờ cái mùi tanh ấy.
Có lần giận quá, chị nói luôn: “Anh quên rằng nếu không có hàng cá này thì anh đừng mong có được cái danh bác sỹ như bữa nay. Anh nghĩ tôi như thế này là vì ai?”. Chị cứ nghĩ khi nói như vậy, chồng chị sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ xem lại cách xử sự của mình. Nhưng không, anh ta tỉnh bơ rồi đáp: “Cô có thôi cái điệp khúc đó đi không? Mấy đồng xu lẻ cô cho tôi cái thời còn đi học sao cô cứ nhai đi nhai lại vậy? hiện thời lương mỗi tháng, tôi đưa cho cô có bao giờ thiếu một đồng không?”. Lúc chị đang chỉ bài cho con gái út, anh ta vừa bước chân vào nhà, thấy mẹ con chị đang chú tâm vào quyển vở thì liền cất tiếng mỉa mai: “Cái thứ cô học hành đến đâu mà chỉ bài cho con, cẩn thận sai thì khốn. Ngày xưa, cha mẹ cô mà gắng cho cô học hết phổ biến thì có phải là tốt không? Mà sao cái mùi cá vẫn nặng quá vậy?”. Tiếng rằng học vấn cao mà nhiều ông chồng giáo sư, tiến sĩ lười biếng, vô bổn phận, coi thường vợ, thậm chí còn ngoại tình hết lần nọ đến lần kia. |
Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013
Bi kịch cuộc hôn nhân vợ hàng cá, chồng bác sỹ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét